Giữa cõi thiên thanh hải bích, nơi đất liền Na Uy cúi mình như để lắng nghe nhịp tim bất tận của đại dương phương Bắc, có một dải cong kỳ lạ bắc ngang trời nước – ấy chính là Storseisundet, chiếc cầu tựa như nét bút lướt vội của thần sấm Thor lên bức tranh chập chờn mây sóng. Cầu không đơn thuần nối đôi bờ mà như đang cất cánh, bẻ gấp, rồi nhào lượn giữa không trung, làm người lữ hành ngước nhìn mà tưởng chừng đang đứng trước một phép lạ bằng bê tông và gió.
Thank you for reading this post, don't forget to subscribe!Khi xe chạm đến đầu cầu, mặt đường đột nhiên vọt lên, đường chân trời vỡ tan như một dải lụa, rồi gấp khúc, gấp khúc… gấp đến mức tưởng sẽ đâm vào trời. Cái dốc uốn cong ấy – hỡi ôi! – không phải hình học, mà là một cú nghịch lý của nghệ thuật. Tựa hồ một con rồng bắc Âu ngẩng đầu khỏi biển lớn, vươn vai đón lấy cơn mưa trắng của gió Bắc Đại Tây Dương, xòe vây đá, tung lên bọt sóng.

Cầu Storseisundet trên Tuyến Đường Đại Tây Dương, Na Uy.Ảnh do ChatGPT ạo·
Dưới cầu, những đợt thủy triều xô bờ như trống trận. Sóng đập vào đá, đá gào với gió, gió thét lên giữa những khe cầu, khiến cây cầu rền rĩ như hát khúc bi ca của những thuỷ thủ viễn chinh đã từng dong buồm về phương bắc. Mỗi nhịp cầu là một chương sử, mỗi cây cột trụ là một đoạn trường thơ vĩnh cửu chôn dưới chân sóng bạc.
Vào những ngày sương giăng, khi mặt trời chỉ là một đốm sáng mờ nhòe sau màn mây xám, cả Storseisundet hóa thành một bóng mộng trôi nổi trong cõi giao thoa giữa thật và hư. Khi ấy, chiếc cầu không còn là vật chất, mà như một vệt sáng bạc bị xé ra từ áo giáp thần Odin, lơ lửng trong sương mù, dẫn người đi vào một miền cổ tích không lối về.
Mặt cầu trơn láng như thân cá voi trắng, lấp lánh hơi nước và muối biển, dưới ánh sáng yếu ớt rọi qua khe mây. Những chiếc xe băng qua nơi ấy như thể trôi trên mép trời, mất hút trong cơn mưa phùn, để lại sau lưng vệt nước dài như dải lụa băng lạnh. Lúc ấy, bệ hạ có đi qua, hẳn sẽ tưởng mình đang ngự long xa phiêu lãng giữa thiên hà.
Có kẻ bảo, cây cầu này chỉ là một phần của tuyến đường Atlantic, nhưng hạ thần khẩn tấu: Storseisundet chính là linh hồn của con đường đó. Các đoạn khác, tuy cũng đẹp, cũng hiểm, nhưng không nơi nào dám uốn mình táo bạo, thách thức cả quy luật thị giác lẫn niềm tin vào vật lý như Storseisundet. Nó không chỉ vượt qua biển, mà vượt qua cả định nghĩa về cây cầu.
Khi trời quang mây tạnh, đứng từ xa, thần thấy cây cầu như một cung đàn, dây căng ngang trời. Gió thổi qua, phát ra âm thanh réo rắt, như tiếng violin rền rĩ giữa cánh đồng lạnh giá. Mỗi lần sóng gầm, cầu ngân lên thanh âm rắn rỏi, tựa như người vũ sĩ phương Bắc gõ gươm lên khiên, gọi mời các chiến thần dậy bước.
Và rồi, khi hoàng hôn đổ xuống, toàn bộ cây cầu như được mạ vàng lỏng. Ánh sáng nhuộm lên mặt bê tông một sắc mật ong trầm mặc, phản chiếu xuống làn nước lặng, tạo ra một chiếc cầu song sinh dưới đáy biển. Hai cây cầu – một thực, một ảo – giao nhau nơi chân trời, khiến người ta chẳng biết mình đang đi trên đất, hay đang được nâng đỡ bởi giấc mơ.
Storseisundet là bản tuyên ngôn bất thành văn của con người với tự nhiên. Không phải lời thách thức, càng không phải sự chinh phục, mà là một điệu vũ đồng điệu giữa kỹ thuật và mỹ học, giữa vật liệu lạnh lùng và tinh thần dũng mãnh. Đây không phải công trình, mà là một áng thơ – một câu thơ dài, viết bằng chất liệu của sóng gió và gan dạ, để đời đời không quên rằng: nơi tận cùng của đất liền, con người vẫn có thể dựng nên kỳ quan.
Ai từng đi qua cây cầu ấy, dẫu chỉ một lần, trong lòng ắt sẽ in bóng một đường cong không thể xóa – cong như niềm tin, cong như khát vọng, cong như cánh buồm vươn ra bão tố. Và nếu một ngày thế gian chìm trong câm lặng, cầu Storseisundet sẽ vẫn hát – hát bằng tiếng gió, tiếng đá, tiếng thở dài của biển, và tiếng tim con người đập theo nhịp không khuất phục.
Khám phá thêm từ Đường Chân Trời
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.