Bảo Đại Thoái Vị 30/8/1945: Dấu Chấm Hết Cho 1.000 Năm Quân Chủ

Share this post on:

Bối Cảnh Bão Táp

Năm 1945, Việt Nam chìm trong một bối cảnh hỗn loạn. Phát xít Nhật đảo chính Pháp, dựng nên chính phủ bù nhìn. Nạn đói khủng khiếp cướp đi sinh mạng của hơn 2 triệu người. Giữa lúc đó, phong trào Việt Minh do lãnh tụ Hồ Chí Minh đứng đầu đã nhanh chóng lớn mạnh, chớp lấy thời cơ khi Nhật đầu hàng Đồng Minh để phát động Tổng khởi nghĩa Tháng Tám.

Trong vòng chưa đầy hai tuần, chính quyền cách mạng đã được thiết lập ở hầu hết các tỉnh thành. Tại kinh đô Huế, triều đình nhà Nguyễn của Hoàng đế Bảo Đại hoàn toàn bị cô lập. Đứng trước sức mạnh như vũ bão của nhân dân, vị hoàng đế 32 tuổi chỉ còn hai con đường: chống cự trong vô vọng hoặc thuận theo lòng dân.

Phái đoàn Chính phủ lâm thời (từ trái qua: Cù Huy Cận, Trần Huy Liệu, Nguyễn Lương Bằng) cùng Quốc ấn và Bảo kiếm sau lễ thoái vị của Hoàng đế Bảo Đại ngày 30/8/1945.

Chân dung Hoàng đế Bảo Đại trong trang phục đại triều, ảnh gốc đen trắng được phục dựng màu bằng công nghệ AI.
Việt Nam Hoàng Đế Bảo Đại. ảnh phục dựng từ hình gốc do GPT phục dựng

Quyết Định Lịch Sử Từ Lầu Kiến Trung

Trong những đêm dài tại lầu Kiến Trung, Hoàng đế Bảo Đại đã phải đối mặt với lựa chọn khó khăn nhất cuộc đời mình. Các cận thần mỗi người một ý, nhưng người có ảnh hưởng lớn nhất lúc bấy giờ là Đổng lý Ngự tiền văn phòng Phạm Khắc Hòe.

Chính ông Hòe, với sự thấu hiểu thời cuộc, đã kiên trì phân tích cho Hoàng đế thấy rằng việc thoái vị là con đường duy nhất để tránh một cuộc nội chiến tương tàn và giữ lại danh dự cho hoàng tộc.

Bước ngoặt đến vào ngày 17/8/1945, khi Hoàng đế Bảo Đại phê chuẩn bản “Chiếu động viên quốc dân”, trong đó có một câu nói sẽ đi vào lịch sử như một tuyên ngôn đanh thép:

“Trẫm ưng làm dân một nước độc lập hơn làm vua một nước nô lệ.”

Câu nói này không chỉ thể hiện thái độ của nhà vua mà còn là một tín hiệu rõ ràng: ông đã sẵn sàng từ bỏ ngai vàng.

Buổi Chiều Cuối Cùng Của Một Vương Triều

Lễ thoái vị được ấn định vào chiều ngày 30 tháng 8 năm 1945, tại quảng trường Ngọ Môn. Hàng vạn người dân đã tập trung, im lặng chờ đợi thời khắc lịch sử.

Khoảng 5 giờ chiều, Hoàng đế Bảo Đại trong bộ hoàng bào lần cuối cùng xuất hiện trên lầu Ngũ Phụng. Ông cất giọng đọc bản Chiếu thoái vị, chính thức tuyên bố chấm dứt sự tồn tại của vương triều Nguyễn sau 143 năm.

Khi lời chiếu vừa dứt, những nghi thức mang tính biểu tượng sâu sắc đã diễn ra:

  • Hạ cờ: Lá hoàng kỳ của triều đình từ từ được hạ xuống.
  • Thượng cờ: Lá cờ đỏ sao vàng của nước Việt Nam mới được kéo lên trong tiếng reo hò vang dội.
  • Trao ấn kiếm: Hoàng đế tự tay trao lại chiếc quốc ấn “Hoàng đế chi bảo” bằng vàng và thanh bảo kiếm tượng trưng cho quyền lực tối cao cho đại diện Chính phủ lâm thời là ông Trần Huy Liệu.
Cận cảnh kim ấn "Hoàng đế chi bảo" của triều Nguyễn, báu vật được Vua Bảo Đại trao lại trong lễ thoái vị năm 1945.
Đây là hình ảnh chi tiết của kim ấn “Hoàng đế chi bảo”, ấn tín quan trọng nhất của triều Nguyễn, được đúc bằng vàng ròng dưới thời vua Minh Mạng. Chiếc ấn có hình rồng cuộn tinh xảo, tượng trưng cho quyền lực tối cao của hoàng đế. Trong lễ thoái vị ngày 30/8/1945, Hoàng đế Bảo Đại đã trao lại báu vật này cho đại diện Chính phủ lâm thời, đánh dấu sự chuyển giao quyền lực.
Thanh An Dân Bảo Kiếm (安民寶劍) của triều Nguyễn, báu vật được Hoàng đế Bảo Đại trao lại trong lễ thoái vị năm 1945.
Thanh An Dân Bảo Kiếm (安民寶劍), cùng với kim ấn “Hoàng đế chi bảo”, là hai biểu tượng quyền lực của triều Nguyễn được trao lại trong lễ thoái vị.

“Hoan Nghênh Công Dân Vĩnh Thụy!”

Khoảnh khắc đáng nhớ nhất có lẽ là khi buổi lễ sắp kết thúc. Cựu hoàng ngỏ ý xin một vật kỷ niệm. Nhà thơ Cù Huy Cận, một thành viên của phái đoàn, đã nhanh trí gỡ chiếc huy hiệu công dân nhỏ bé trên áo mình và trân trọng cài lên long bào của ông.

Sau đó, ông lớn tiếng hô vang trước toàn dân:

“Xin đồng bào hoan nghênh công dân Vĩnh Thụy!” (Vĩnh Thụy là tên khai sinh của cựu hoàng Bảo Đại)

Hàng vạn tiếng hô “hoan nghênh” vang dậy, chính thức khép lại một thời đại và chào đón một công dân mới của nước Việt Nam độc lập. Sự kiện diễn ra êm đẹp, không một giọt máu đổ, trở thành một trong những cuộc chuyển giao quyền lực hòa bình và văn minh hiếm có trong lịch sử thế giới.

CHIẾU THOÁI VỊ

VIỆT NAM HOÀNG ĐẾ BAN CHIẾU

— Hạnh phúc của dân Việt-Nam
— Độc lập của nước Việt-Nam.


Muốn đạt mục đích ấy, Trẫm đã tuyên bố: Trẫm sẵn sàng hy sinh hết cả mọi phương diện, và cũng vì phương diện ấy nên trẫm muốn sự hy sinh của trẫm phải có bổ ích cho tổ quốc.
Xét thấy điều bổ ích cho tổ quốc lúc này là sự đoàn kết toàn thể quốc dân, Trẫm đã tuyên bố ngày 22 tháng 8 vừa rồi rằng: trong giờ nghiêm trọng nầy đoàn kết là sống chia rẽ là chết.
Nay thấy nhiệt vọng dân chủ của quốc dân Bắc bộ lên quá cao nếu Trẫm cứ ngồi yên mà đợi quốc hội thì không thể nào tránh khỏi nạn Nam, Bắc phân tranh, đã thống khổ cho quốc dân lại thuận tiện cho người lợi dụng.
Cho nên, mặc dầu trẫm hết sức đau đớn nghĩ đến công lao liệt thánh, vào sinh ra tử trong gần 400 năm để mở mang giang sơn đất nước từ Thuận-hòa tới Hà-tiên.
Mặc dầu trẫm hết sức bùi ngùi cho nỗi làm vua trong 20 năm, mới gần gũi quốc dân được mấy tháng chưa làm được gì ích lợi cho quốc dân như lòng trẫm muốn, Trẫm cũng quả quyết thoái vị để nhường quyền điều khiển quốc dân lại cho một chính phủ dân-chủ cộng-hòa.
Trong khi trao quyền cho chính phủ mới, trẫm chỉ mong ước có ba điều này:
1/— Đối với Tông-Miếu và Lăng Tẩm của Liệt-Thánh, chính phủ mới nên xử trí thế nào cho có sự thể.

2/— Đối với các đảng phái đã từng tranh đấu cho nền độc lập quốc gia, nhưng không đi sát theo phong trào dân chúng, Trẫm mong chính phủ mới sẽ lấy sự ôn hòa xử trí để những phần tử ấy cũng có thể giúp vào việc kiến thiết quốc gia và tỏ rằng chính phủ dân chủ cộng-hòa nước ta đã xây đắp ở trên sự đoàn kết của toàn thể quốc dân.
3/ — Đối với quốc dân, Trẫm khuyên hết cả các giai cấp, các đảng phái, cho đến cả người Hoàng phái cũng vậy, đều nên họp nhất mà ủng hộ triệt để chính phủ dân chủ, giữ vững nền độc lập của nước, chứ đừng vì lòng quyến luyến trẫm và Hoàng-Gia mà sinh chia rẽ.
Còn về phần trẫm, sau 20 năm ngai vàng bệ ngọc, đã biết bao ngậm đắng nuốt cay. Từ nay trẫm lấy làm vui được làm dân tự do của một nước độc lập, chứ trẫm nhất quyết không để cho ai lợi dụng danh nghĩa của trẫm hay của Hoàng Gia mà lung lạc quốc dân nữa.
Việt-Nam độc lập muôn năm
Dân chủ cộng hòa muôn năm
Khâm thử
Phụng Ngự ký: « Bảo Đại »
Ban chiếu tại lầu Kiến Trung ngày 18 tháng 7 năm Bảo Đại thứ 20 (25 tháng 8 năm 1945)
Số hiệu 1871 GT
Ngự tiền văn phòng cung lục
dấu ngự tiền văn phòng.


Khám phá thêm từ Đường Chân Trời

Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.

Author: Trương Minh Đăng

Trương Minh Đăng, một giáo viên Lịch sử tận tâm, hiện đang sống và làm việc tại thành phố Huế. Tôi có niềm đam mê sâu sắc với lịch sử và địa lý, hai lĩnh vực mà tôi có thể thảo luận hàng giờ mà không cảm thấy mệt mỏi. Ngoài giờ lên lớp, tôi còn dành thời gian nghiên cứu và chia sẻ kiến thức về hai lĩnh vực này trên các diễn đàn và mạng xã hội.

Là một người Công giáo, đức tin đã hình thành nên những giá trị cốt lõi trong cuộc sống của tôi, thôi thúc tôi không ngừng cống hiến cho việc giáo dục và xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn. Tôi tin rằng, thông qua giáo dục, chúng ta có thể khơi dậy tiềm năng và truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ, tạo nên những thay đổi tích cực cho cộng đồng và đất nước.

View all posts by Trương Minh Đăng >