Ánh chiều tà hắt hiu len lỏi qua song sắt nhà ngục Athens, hắt lên khuôn mặt trầm tư của một người đàn ông râu tóc bạc phơ. Đó là Socrates, nhà hiền triết vĩ đại, kẻ đã dành cả cuộc đời mình để truy vấn chân lý, nay lại đang đối diện với án tử hình. Không phải vì tội ác tày trời, mà vì những tư tưởng “lệch lạc” dám thách thức cả thần linh và quyền uy của thành bang.
Tiếng xiềng xích va vào nhau khô khốc vang lên khi Crito, người bạn già trung thành, bước vào. Đôi mắt ông đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Socrates, mọi thứ đã sẵn sàng. Con thuyền đã chờ ở bến cảng. Hãy trốn đi, người bạn của tôi! Athens không xứng đáng với ông!”.
Socrates mỉm cười, một nụ cười bình thản đến lạ lùng. Bàn tay xương xẩu của ông vuốt nhẹ chòm râu, giọng nói trầm ấm vang lên như tiếng chuông ngân: “Crito, bạn hiền ơi, liệu trốn chạy có phải là hành động của một triết gia? Ta đã sống cả đời vì chân lý, lẽ nào giờ đây lại sợ hãi cái chết?”.
Crito cố gắng thuyết phục, nước mắt tuôn rơi lã chã: “Nhưng Socrates, bản án này thật bất công! Họ vu khống ông, gán cho ông những tội danh mà ông không hề phạm phải!”.

Tranh Cái chết của Socrates của Jacques-Louis David
Socrates lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm: “Công lý, Crito ạ, đôi khi chỉ là một khái niệm mơ hồ trong tay kẻ mạnh. Nhưng luật pháp, dù có bất công, vẫn là luật pháp. Một người công dân tốt phải tuân thủ luật pháp, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với cái chết.”
Trong căn ngục tối tăm, một nhóm học trò trẻ tuổi của Socrates tụ tập xung quanh, gương mặt ai nấy đều đẫm lệ. Họ đã chứng kiến thầy mình bị kết án một cách oan uổng, và giờ đây, họ sắp phải chứng kiến người thầy kính yêu ra đi mãi mãi.
Apollodorus, một học trò trẻ tuổi, nức nở: “Thưa thầy, làm sao chúng con có thể sống thiếu thầy? Ai sẽ là người dẫn dắt chúng con trên con đường tìm kiếm chân lý?”.
Socrates vỗ nhẹ vai Apollodorus, an ủi: “Các con đừng quá đau buồn. Cái chết, biết đâu lại là một sự giải thoát? Linh hồn ta sẽ được tự do bay bổng, đến với thế giới của những ý niệm vĩnh hằng. Ở đó, ta sẽ được trò chuyện với những nhà hiền triết vĩ đại khác, và tiếp tục cuộc truy vấn không ngừng nghỉ.”
Khi người quản ngục mang đến ly độc dược, căn phòng chìm trong im lặng đến nghẹt thở. Socrates đón lấy ly thuốc, không một chút run sợ. Ông nâng ly lên, hướng về phía mặt trời đang lặn, cất giọng cầu nguyện: “Xin các vị thần hãy phù hộ cho linh hồn tôi, cho cuộc hành trình này được an lành.”
Rồi, với một động tác dứt khoát, ông uống cạn ly thuốc độc. Chất độc từ từ lan tỏa khắp cơ thể, tê liệt dần từng giác quan. Socrates vẫn cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, tiếp tục trò chuyện với các học trò. Ông dặn dò họ phải sống can đảm, trung thực, và không ngừng theo đuổi chân lý.
Khi đôi chân bắt đầu nặng trĩu, Socrates nằm xuống giường. Ông kéo tấm vải trắng phủ lên người, chỉ để hở khuôn mặt. Giọng nói của ông yếu dần, nhưng vẫn đầy uy nghiêm: “Crito, ta nợ Asclepius một con gà trống. Hãy nhớ trả cho ông ấy.”
Đó là những lời cuối cùng của Socrates. Một sự im lặng bao trùm căn ngục. Crito nhẹ nhàng vuốt mắt cho người bạn quá cố. Bên ngoài, tiếng sóng biển rì rào như than khóc cho một linh hồn vĩ đại vừa rời bỏ trần thế.

Tranh minh họa Crito nhẹ nhàng vuốt mắt cho người bạn quá cố do Canva AI tạo
Cái chết của Socrates không phải là dấu chấm hết. Nó là sự khởi đầu của một huyền thoại. Tấm gương về lòng dũng cảm, sự kiên định, và tình yêu chân lý của ông đã truyền cảm hứng cho hàng ngàn thế hệ sau này. Và bức tranh “The Death of Socrates” của Jacques-Louis David, với những nét vẽ tinh tế và đầy cảm xúc, đã vĩnh cửu hóa khoảnh khắc bi tráng ấy, để lại cho hậu thế một bài học sâu sắc về ý nghĩa của cuộc sống và cái chết.
Khám phá thêm từ Đường Chân Trời
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.