Khởi nguyên của vũ trụ

Trong hành trình tìm hiểu về vũ trụ, con người luôn đặt ra những câu hỏi về khởi nguyên và sự hình thành của nó. Hai quan điểm thường được nhắc đến nhất là tôn giáo và khoa học. Trong tôn giáo, vũ trụ được tạo dựng bởi Thiên Chúa, Đấng Toàn Năng, theo Thánh Kinh. Ngược lại, khoa học lại đưa ra lý thuyết Vụ Nổ Lớn (Big Bang), một sự kiện vũ trụ đã khởi đầu mọi thứ.

Thank you for reading this post, don't forget to subscribe!

Vụ Nổ Lớn là lý thuyết được nhiều nhà khoa học chấp nhận và giải thích rằng vũ trụ bắt đầu từ một điểm kỳ dị vô cùng nhỏ bé và nóng bỏng. Sự kiện này xảy ra cách đây khoảng 13,8 tỷ năm, giải phóng toàn bộ năng lượng và vật chất cần thiết để xây dựng nên vũ trụ mà chúng ta biết ngày nay. Một trong những người tiên phong và nổi bật trong việc phát triển lý thuyết Big Bang là nhà thiên văn học và linh mục người Bỉ Georges Lemaître, người đã đưa ra giả thuyết về sự giãn nở của vũ trụ vào những năm 1920.

Bài viết này sẽ kết hợp giữa quan điểm tôn giáo theo Thánh Kinh và lý thuyết khoa học về Big Bang để mang đến cái nhìn đa chiều về vũ trụ. Từ sự khởi đầu huyền diệu đến sự hình thành của các nguyên tố, ngôi sao, hành tinh, và cuối cùng là sự xuất hiện của sự sống trên Trái Đất. Hy vọng rằng, qua bài viết này, bạn sẽ hiểu rõ hơn về mối liên kết kỳ diệu giữa tôn giáo và khoa học, cùng những điều kỳ diệu mà vũ trụ đang ẩn giấu.

Khi trời đất chưa có, khi mọi thứ chỉ là hư vô, Thiên Chúa, Đấng Tối Cao và Toàn Năng, hiện diện trong sự im lặng tuyệt đối. Ngài là khởi nguyên của mọi sự, là nguồn sống duy nhất và là điểm tựa của vạn vật. Trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, Ngài phán: “Hãy có ánh sáng!” – và ánh sáng đã bừng lên, không chỉ là ánh sáng vật lý mà chúng ta nhận biết, mà còn là khởi đầu của thời gian, không gian, và sự sống. Khoa học gọi khoảnh khắc này là Big Bang – Vụ Nổ Lớn – sự kiện mang trong mình toàn bộ năng lượng và vật chất để xây dựng nên vũ trụ mà chúng ta biết.

Từ một điểm kỳ dị vô cùng nhỏ bé nhưng chứa đựng tất cả, vũ trụ bắt đầu giãn nở với tốc độ vượt mọi trí tưởng tượng. Nhiệt độ khi ấy lên tới 10^32 Kelvin, đủ để làm tan chảy mọi ý niệm về trật tự. Các lực cơ bản – hấp dẫn, điện từ, tương tác mạnh và yếu – khi đó chưa phân tách, giống như bốn dòng sông hòa vào nhau trong một đại dương hỗn loạn. Ngài phán, và các hạt sơ khai xuất hiện, quark, gluon, electron – những thành phần nhỏ nhất nhưng lại là nền tảng của vạn vật. Chúng nhảy múa trong điệu vũ của năng lượng, như thể đang tuân theo nhịp đập của trái tim Thiên Chúa.

Khi vũ trụ tiếp tục giãn nở và nguội đi, những hạt này hợp lại thành protonneutron, giống như cách bàn tay Ngài nhào nặn đất sét để tạo nên hình hài đầu tiên. Khoảng 1 giây sau khởi nguyên, hydro và heli – những nguyên tố nhẹ nhất – bắt đầu hình thành. “Chính Ngài phán, và chúng hiện hữu; Ngài truyền, và chúng đứng vững” (Thánh Vịnh 33, 9).

Mô phỏng bigbang

Khoảng 380.000 năm sau, ánh sáng đầu tiên được giải phóng. Trước đó, vũ trụ giống như một biển plasma đặc quánh, nơi ánh sáng bị giữ chặt trong vòng tay của vật chất. Nhưng khi nhiệt độ giảm xuống, các nguyên tử đầu tiên được tạo ra, ánh sáng được giải thoát, chiếu sáng cả không gian. Ánh sáng ấy, mà chúng ta ngày nay gọi là bức xạ nền vi sóng, chính là lời chứng của quá khứ, một tiếng vọng còn mãi từ ngày Thiên Chúa phán: “Hãy có ánh sáng.”

Thời gian trôi qua, dưới tác động của lực hấp dẫn, những đám mây khí hydro khổng lồ bắt đầu tụ lại. Các ngôi sao đầu tiên được thắp sáng, giống như những ngọn đèn soi đường trong đêm tối. Những ngôi sao ấy cháy sáng rực rỡ nhưng ngắn ngủi, và khi chúng nổ tung thành siêu tân tinh, các nguyên tố nặng hơn như carbon, oxy và sắt được tạo ra. Đây chính là những thành phần không thể thiếu để xây dựng nên sự sống. “Ngài đặt nền móng cho trái đất, để muôn đời chẳng chuyển lay” (Thánh Vịnh 104, 5).

Khoảng 9 tỷ năm sau Vụ Nổ Lớn, trong một góc nhỏ của Dải Ngân Hà, một đám mây bụi và khí sụp đổ dưới sức nặng của chính nó. Mặt Trời ra đời, tỏa sáng rực rỡ, trở thành trung tâm của một hệ hành tinh. Xung quanh Mặt Trời, các mảnh vụn nhỏ hợp lại, va chạm và kết dính để tạo thành các hành tinh. Trong số đó, có một hành tinh đặc biệt, được Thiên Chúa chuẩn bị làm nơi cho sự sống: Trái Đất.

Trái Đất không chỉ nằm ở vị trí hoàn hảo trong vùng sống được, mà còn được ban tặng nước, khí quyển và những yếu tố cần thiết để nuôi dưỡng sự sống. Khoảng 3,8 tỷ năm trước, trong các đại dương nguyên thủy của hành tinh này, những phân tử hữu cơ đầu tiên xuất hiện, kết hợp với nhau để tạo nên các dạng sống đơn giản. Các nhà khoa học gọi đây là hiện tượng tự phát hóa học, nhưng Hội Thánh nhìn thấy trong đó bàn tay dẫn dắt của Thiên Chúa.

Sự sống phát triển từ những vi khuẩn nhỏ bé, qua hàng tỷ năm tiến hóa, đến các sinh vật phức tạp hơn, từ cá, bò sát, động vật có vú. Và rồi, cách đây khoảng 300.000 năm, loài người xuất hiện – thụ tạo đặc biệt được dựng nên theo hình ảnh Thiên Chúa. “Chúng ta hãy làm ra con người theo hình ảnh chúng ta, giống như chúng ta” (Sáng Thế Ký 1, 26). Con người không chỉ được ban trí tuệ, mà còn mang linh hồn bất tử, một món quà mà chỉ Thiên Chúa mới có thể ban tặng.

Dù con người được trao quyền cai quản mọi sinh vật trên Trái Đất, nhưng họ cũng mang trách nhiệm bảo vệ và chăm sóc nó. “Hãy sinh sôi nảy nở thật nhiều, cho đầy mặt đất, và thống trị nó” (Sáng Thế Ký 1, 28). Trong sự khôn ngoan của Ngài, Thiên Chúa để lại dấu vết của mình trong mọi ngõ ngách của vũ trụ, từ ánh sáng của ngôi sao xa xôi đến làn gió nhẹ thổi qua đồng cỏ.

Ngày nay, vũ trụ vẫn tiếp tục giãn nở, với những bí ẩn chưa từng được khám phá. Các nhà khoa học gọi đây là tác động của năng lượng tối – một hiện tượng mà trí tuệ nhân loại còn chưa thấu hiểu. Nhưng Hội Thánh biết rằng, đằng sau sự bao la ấy, vẫn là bàn tay Thiên Chúa, Đấng không ngừng sáng tạo. “Trước khi núi non chào đời, trước khi đất và trời được dựng nên, từ muôn thuở cho đến muôn đời, Ngài vẫn là Thiên Chúa” (Thánh Vịnh 90, 2).


Khám phá thêm từ Đường Chân Trời

Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.

Lên đầu trang